Con xin lỗi mẹ!

Con xin lỗi mẹ!

2018-07-30 17:40:06.0 1623

Ngày hôm nay khi đứng trước bia mộ của mẹ, có cái gì đó cay cay nơi sống mũi, không cho phép tôi bật thành tiếng khóc. Những kí ức hiện về thật rõ khiến nỗi ân hận về lỗi lầm của tôi với mẹ càng thêm gay gắt.

 

Tôi lớn lên đã thiếu vắng bố, tuổi thơ của tôi là những ngày tháng buồn tẻ (theo suy nghĩ của tôi), tôi được nuôi dưỡng bởi sự tảo tần của mẹ, sự chịu đựng và hy sinh mà bản thân tôi mặc nhiên cho rằng đó là trách nhiệm mẹ phải làm cho tôi.

Và rồi cứ thể tôi lớn lên trong sự đòi hỏi, luôn luôn được nhận từ mẹ mà không bao giờ biết cho đi. Sự vất vả đã khiến mẹ già đi trông thấy, tôi mới học lớp 10 mà mẹ như đã đi gần hết cuộc đời bởi nét mặt khắc khổ, ưu tư. Cũng bởi mẹ làm nghề lao động chân tay, cuộc sống làm thuê, làm mướn chỉ mong có thể cho tôi cuộc sống đầy đủ nhất có thể.

Hôm nay, tôi và mẹ đi dạo ở công viên sau một tuần mệt nhoài với những công việc, những bài tập, mẹ chợt hỏi tôi: Không biết bao giờ mẹ mới được ăn một bữa cơm do con của mẹ nấu nhỉ?

Câu hỏi đó của mẹ cũng không khiến tôi bận tâm, bởi tôi nghĩ đó là việc của mẹ và tôi thì không có nghĩa vụ phải làm. Nhưng hôm nay, trên đường đi học về, một sự việc bắt gặp đã khiến tôi phải thay đổi suy nghĩ của mình. Một câu bé ăn xin chừng 6- 7 tuổi đang đút cho người mẹ nằm ở chân cầu nhìn vẻ mặt mệt mỏi như đang ốm một miếng bánh mì vừa xin được của một người ở quán nước bên cạnh.

Sự xót xa khi nghĩ về người mẹ của mình, tôi lại nhớ đến những câu nói hôm nọ của mẹ về một bữa cơm. Không như thói quen mọi khi đi học là về thẳng nhà và ngồi đợi bữa cơm chiều của mẹ. Hôm nay tôi quyết định đi chợ, mua đồ để về nấu một bữa cơm dành cho mẹ của mình.

Tôi cố ý nấu những món mà mẹ yêu thích với niềm hạnh phúc vô bờ bến trao gửi vào đó. Đã 12h trưa sao mẹ vẫn chưa về, tôi chờ đợi trong sự sốt ruột, rồi mơ màng tưởng tượng ra sự hạnh phúc ngỡ ngàng của mẹ khi bước chân về nhà thưởng thức mâm cơm do chính tay tôi nấu. Nhưng tôi đâu biết rằng mẹ đã bị bất tỉnh khi trên đường đi làm về tạt qua chợ mua đồ nấu ăn cho tôi. Ngay cả lúc mẹ mệt nhất, mẹ vẫn không quên trách nhiệm của mình, mẹ vẫn sợ tôi đói…

 

 

Tiếng khóc lúc này nấc nghẹn thành lời cùng với đó là sự xin lỗi từ một đứa con ngây dại dành cho mẹ. Mẹ đã không chống lại được số phận nghiệt ngã với căn bệnh ung thư dạ dày. Vì không muốn tôi lo lắng nên mẹ đã dấu bệnh của mình không cho tôi biết, mẹ nhịn ăn, nhịn mặc chỉ để dành hết cho tôi để cuối cùng mẹ phải ra đi trong đau đớn mà không có tiền chạy chữa.

Mẹ ra đi khi không được thưởng thức một bữa cơm đúng nghĩa do chính tay tôi nấu, chưa có được một lần đền đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của một đứa con vô tư, vô tâm như thôi. Những hối hận đã trở nên muộn màng, tất cả chỉ còn là niềm đau.

Cuộc đời này thật ngắn ngủi, Bạn đừng bao giờ để phải ôm nuối tiếc như tôi, hãy luôn trân trọng những gì mình đang có và đừng coi thường tính mạng của mình. Khi ai đó ra đi không phải vì đã làm tròn trách nhiệm với người ở lại mà là đang nợ người ở lại một cuộc đời. Hãy biết cách phòng tránh rủi ro bằng bảo hiểm nhân thọ mọi người nhé!

Hifawe



Vui lòng đăng nhập để bình luận.